Bạn đọc phía Nam đã quen với bút danh Ngũ Lang, Nguyễn Thanh qua một số tập thơ – văn như: “Tình khúc mùa xuân” (Thơ – Nhạc NXB Mũi Cà Mau - 2003), và nhiều bài thơ, truyện ngắn, tiểu luận, nhạc…in chung với các tác giả khác. Đó chính là anh Nguyễn Tấn Thành – một nhà giáo nặng lòng với văn chương, nhạc, họa hơn nữa thế kỷ nay. Anh đã có nhiều bài đăng ở báo Trung ương và địa phương. Từ những ngày còn là học sinh, anh đã thử sức qua nhiều thể loại: thơ, truyện, ký, phê bình, nhạc, họa…Nhưng có lẽ nhiều gặt hái hơn cả, đam mê hơn cả với anh vẫn là nàng Thơ. “Lời tự tình mùa thu” là một tập thơ mới của anh…
* Đã đăng trên website vannghesongcuulong.org
Nhưng có lẽ sâu lắng và nhiều ẩn ức, hoài niệm hơn cả trong thơ anh là những bài thơ tình. Cái tình của anh nhẹ nhàng, bay bỗng nhưng luôn trăn trở một niềm riêng, một nỗi buồn man mác có lúc tưởng như “Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn” (Xuân Diệu). Đôi khi ta “nhìn em” để rồi “nhìn tôi” trước sự ngỡ ngàng:
Mặn mà sánh đôi
Trên những con đường Thiên Thai thoát tục
Tự thấy mình sa mạc độc hành
Chợt thoáng nhìn em ngây thơ trái cấm.
Có lúc anh đặt một “Dấu hỏi” trước một ánh mắt xa lạ mà “giao thoa” như đã hẹn hò, linh cảm từ kiếp trước: “không gian hành hương/ Tĩnh lặng? Em – Tôi, hai người xa lạ/ Nghĩ gì?/ Khi ánh mắt nhìn/ bất chợt giao thoa”. Và vẽ đẹp chân quê của những cô gái miệt vườn đã choáng ngợp hồn anh:
“Đẹp là nét đẹp trinh xưa
Xinh là xinh vẻ nắng mưa dãi dầu
Thà em cam phận gái vườn
Chân bùn tay lấm nắng sương phận nghèo”
(Quê hương)
Thơ Ngũ Lang có sự kết hợp hài hòa giữa hướng nội và hướng ngoại, vừa giản dị vừa triết lý. Tác giả đã khéo kết hợp các giọng điệu thơ vừa mang âm hưởng của những thể thơ truyền thống như lục bát, song thất lục bát, vừa có cái sâu sắc của thơ Đường, cái tự do thoải mái của thơ mới, thơ tự do…nhưng điều đáng quý ở thơ anh là sự chân tình mộc mạc như chính cuộc đời giản dị mà anh từng trải. Anh đã tránh được lối viết cầu kỳ, tỉa tót, vì anh có vốn ngoại ngữ Anh, Pháp khá tốt, đọc và dịch nhiều bài thơ từ nguyên bản tiếng Anh, tiếng Pháp, nên cách ngắt câu, dùng từ khá linh hoạt. Tuy nhiên đâu đó vẫn còn một số từ dùng hơi “cổ” chưa phù hợp với nội dung hiện đại.
“Lời tự tình mùa thu” là lời của một trái tim đau đáu một tình yêu và nỗi đau, nỗi lo trước cuộc sống còn nhiều bươn chải. Âu đó cũng là một tình yêu lớn với dân tộc, quê hương, gia đình, bạn bè, tình yêu. Từ sự trầm lắng hoài vọng, ta vẫn bắt gặp cái nhìn lạc quan yêu đời của Ngũ Lang trước cuộc sống trăm hồng, ngàn tía, trước con người với tất cả niềm tin và vẻ đẹp vĩnh hằng của nó. Đó cũng chính là thông điệp của những lời tự tình nhẹ và êm, đẹp như nắng, gió mùa Thu của anh đem đến cho bạn đọc.
Cần Thơ, ngày 14-4-2004
LÊ XUÂN